Vách đá chạy dài quê tôi. Nơi đây đã chôn vùi không biết bao nhiêu kỉ niệm tuổi thơ của tôi. Tôi vẫn không thể quên được người bạn oai phong ấy dù đã lớn.
Nhìn từ trên cao, dòng sông như một dải lụa đào vắt ngang qua vùng đồng bằng Bắc Bộ. Nước sông đỏ như gạch. Những ruộng mía, nương dâu hai bên xanh ngắt một màu. Nhìn chung, dòng sông luôn êm đềm và phẳng lặng. Con sông đó là dòng sông đã nuôi sống gia đình tôi. Mẹ tôi đã chèo thuyền trên sông nhiều năm, cảm nhận dòng sông và hiểu nó như một người bạn. Nhà thơ De Hon viết:
Có dòng sông xanh quê tôi
Nước trong veo nhìn hàng tre
Sông Đê Hàn rất đẹp và thơ mộng. Chính vì vậy mà nhà thơ rất thích. Sông Hồng có một vẻ đẹp khác. Chúng tôi coi đó là một người bạn sẻ chia. Nghĩ đến việc tắm sông, thấy vị mặn và phù sa lạnh giá, chúng tôi mê sông muốn vùng vẫy mãi trong làn nước lạnh giá.
Sông Hồng đẹp quá! Cùng một ngày, nhưng nó có ba màu khác nhau. Màu sắc chân thực của tự nhiên mà con người không thể tạo ra. Buổi sáng, nhờ ánh nắng thân thiện dát vàng, viên gạch sông khoác lên mình tấm áo choàng lung linh dát bạc trên vạch đỏ. Vào buổi trưa, các hạt mặt trời thi nhau tắm. Vào buổi chiều, khi mặt trời dần lặn, dòng sông trở lại với trang phục giản dị thường ngày, với những đứa trẻ chơi đùa, những bà mẹ vừa nói chuyện vừa giặt giũ, một khung cảnh nhộn nhịp và đông vui. , Đôi khi xen lẫn tiếng cười của trẻ thơ. Những buổi tối bên bờ sông, anh thường rủ em đi thắp đèn kết hoa. Dòng sông lúc này ánh trăng sáng lấp lánh, như một tấm áo vàng lấp lánh. Chúng tôi chạy đến bờ sông và đặt đèn giấy màu xuống. Rất đẹp! Sáng!
Nước đỏ rất thơ mộng, nhưng nó thay đổi hẳn khi mùa lũ về. Tôi vẫn còn nhớ rất rõ lần đó khi tôi chạy chơi với dòng sông mà không biết rằng lũ đã ập đến. Đột nhiên tôi cảm thấy nước sông sôi lên, sủi bọt đỏ, tức giận dâng trào. Tôi sợ hãi chạy lại hỏi Mẹ: “Mẹ ơi! Sông chảy rồi mẹ ơi! Khó quá, mỗi ngày một khác!”.
Cho đến bây giờ sông vẫn là người bạn thân yêu của tôi
Mẹ mỉm cười và gõ vào đầu tôi và nói:
– Không, không phải! Nó đang ngập lụt! Khi hết mùa lũ, dòng sông sẽ mềm mại như thuở nào.
Tôi hiểu rằng đây là một hiện tượng tự nhiên ở mọi con sông lớn. Ngày tháng trôi qua, mùa lũ kết thúc, dòng sông trở lại trạng thái cũ, nước phù sa tràn vào ruộng vườn. Tôi không sợ dòng sông mỗi lúc một “đổi thay” nữa, mà tôi tự hào về sự kỳ vĩ của dòng sông quê tôi.
Cho đến giờ, River vẫn là người bạn thân thiết nhất của tôi. Dòng sông đã gắn liền với tuổi thơ tôi và cả tuổi trưởng thành của tôi. Mỗi lần về quê, tôi và lũ trẻ lại thả những chiếc lồng đèn giấy trên sông. Mặt sông lại sáng bóng như chào đón em về với quê hương yêu dấu.